| thocontinhnghich_tbn Junior Member
| Sao chiếu mệnh : Cầm tinh : Tổng số bài gửi : 34 Age : 27 Đến từ : 1 nơi xa lạ Nghề nghiệp/Sở thích : thik đọc sách có chữ dày đặc cực kì Tính cách : nóng nảy và khó tính Tiền : 5870 Cảm ơn vì bài viết : 1 Registration date : 2009-10-03 | | Subject: Đề thi Văn năm 2006 của tỉnh Chiết Giang Sat 17 Oct 2009, 07:33 | | | | | | | Hãy đọc đoạn văn sau đây, rồi làm bài theo yêu cầu Theo ghi chép trong cuốn “Liệt Tử”: Tử Cống học mệt quá, nói với Trọng Ni rằng : “Con mong được nghỉ ngơi.” Trọng Ni nói: “Cuộc sống không thể dừng lại.” Cổ kim đông tây, còn rất nhiều lý luận liên quan như vậy, ví dụ như: Con người không ngừng tiến hành công việc mang tính sáng tạo, công việc là biện pháp tốt nhất khiến con người cảm thấy vui vẻ. — Kant Cuộc đời tôi trên cơ bản chỉ là làm việc siêng năng — Goethe Nghỉ ngơi không phải là thỉnh thoảng mới một lần, mà phải là chiếm một phần ba trong sinh hoạt của con người. — Chuyên gia Du lịch Con người cần phải biết nghỉ ngơi trước thời hạn, có nghĩa là nghỉ ngơi thích đáng trước khi cảm thấy mệt mỏi đó mới là hiệu quả tốt nhất. — Chuyên gia y tế Đọc những dòng trên đây, bạn có cảm nhận gì, hãy làm bài văn mang đầu đề “Sống không nghỉ ngơi, sống phải nghỉ ngơi”. Có thể thuật lại chuyện của bạn hoặc câu chuyện xảy ra bên cạnh bạn, hãy trình bày cảm nhận chân thật của bạn, hoặc có thể trình bày rõ quan điểm của bạn. Bài làm Bên bờ hồ nhân tạo có một gốc cây, nó thấp lè tè, mấy cành cây thô thô giang rộng dọc ngang, có ngắn có dài, những đám lá cây màu xanh tô điểm đậm nhạt trên cành cây, vào mỗi buổi hoàng hôn, tôi thường đi qua bên đường, chỉ thấy gốc cây này lặng lẽ đứng dưới bóng hoàng hôn, thật khó miêu tả cái vẻ mộc mạc và kỳ dị của nó. Những áng mây bất tận, như bản nhạc luôn thay đổi, làm giai điệu nhạc nền cho những cành cây không thay đổi. Chúng ngày đêm giảng giải cho mọi người phong cách vẻ đẹp khác nhau. Một ngày, rồi tôi dừng chân lại, trầm ngâm dưới bóng hoàng hôn. Quãng đời học sinh của chúng tôi dường như không có cuộc sống của mình. Sách vở là bầu trời của chúng tôi, không thể say đắm được, nhưng không có sự lựa chọn nào khác. Chúng tôi hoàn thành vai diễn của mình theo cách thức học sinh mẫu giáo, tiểu học, trung học, rồi sắp bước vào ngưỡng cửa trường đại học, từ giã cuộc đời học sinh cao trung, tâm trạng vui đến điên cuồng thật, không gì có thể mô tả được, rồi có những người bạn ngày đêm bên nhau, song nỗi lòng thương cảm bởi ai nấy đều phải trời nam đất bắc xa nhau, khó mà giữ lại bước chân vội vã sắp phải xa rời. Ảo tưởng trở thành một bộ phận trong cuộc đời tôi, bước chân vào thế giới muôn màu muôn vẻ tươi đẹp lạ kỳ, bàn tay nhiệt tình của cuộc sống đang vẫy gọi chúng tôi, niềm vui của chúng tôi cao hơn núi dài hơn sông. Niềm vui của sự lẩn tránh, như tấm màn voan mỏng, chưa kịp kéo thẳng nó, thì nó đã bị một làn gió lang thang thổi cuốn bay đi rất xa. Dòng sinh hoạt vụn vặt pha trộn với những cánh hoa rụng xuống bị nước cuốn trôi đi không để lại chút dấu vết nào cả. Khi nhìn cuộc sống với tầm xa, thì nó tươi đẹp biết nhường nào, khi đắm mình trong đó, mới cảm thấy cuộc sống sao mà sắc bén nhọn hoắt. Trong cuốn tiểu thuyết “Nói đùa ” của ông Milan Kundera nhà văn Séc và Xlô-va-ki-a viết rằng: Chịu sự lôi cuốn của âm thanh mơ ước viển vông, họ gắng sức chen vào cửa thiên đường, khi cánh cửa đằng sau lưng đóng sập lại, họ mới phát hiện thì ra mình đang trong địa ngục. Trong cuộc sống đôi khi cũng xuất hiện điều dí dỏm màu đen như vậy, khiến con người nhỏ nhoi trở nên bất lực khó xử. Lẩn tránh, trở thành sự lựa chọn theo bản năng của chúng ta. Chúng ta chán chường cuộc sống bên mình, bèn bắt đầu nghiêng ngó phong cảnh của nơi khác v v… thế nhưng, tôi thường gắng sức đánh đu cuộc sống của mình lên điểm cao nhất trong nguyện vọng hư vô nào đó của tôi, mà một khi ngừng lại, cảm thấy thực ra nó vẫn ở chỗ cũ. Tôi luôn thích đi du lịch, mong phong cảnh khắp nơi lúc nào cũng khiến con người cảm thấy thoải mái, tưởng rằng nơi xa lạ và khoảng cách có thể sàng lọc cát bụi, hiện lên quang cảnh tươi đẹp cho dù không hiện thực cho lắm. Lẩn tránh bèn cười to sau lưng, chúng ta đã trở thành phần tử của cuộc sống từ lâu, không có lối thoát nào cả. Phong cảnh quả là đẹp thật, không có lý do gì để dừng chân. Lẩn tránh không bằng trở về. Chợt nghĩ đến “Quán trong rừng tre” của nhà thơ Vương Duy nhà Đường viết rằng: Một mình trong rừng tre êm ả Gảy đàn xong rồi lại thổi sáo Rừng sâu vắng vẻ không ai biết Trăng lên rọi xuống người dưới trăng Thật là khâm phục lòng dũng cảm của nhà thơ, mặt trời làm bè, gió thổi làm bạn, vang lên tiếng hát, dường như một mình rớt lại trên đời này. Song khi tôi tưởng tượng khung cảnh bức tranh này, nếm cảm mùi vị của sự cô đơn, trong thung lũng không biết đâu mà lần, khiến tôi không khỏi rùng mình. Không có cõi lòng ngắm trăng dưới khung cửa sổ, không được thoải mái như khi nâng chén rượu trước gió, cho dù có trốn đến chân trời góc biển, thì cũng vẫn cứ như cá chậu chim lồng. Thoát khỏi sự huyên náo của hiện thực, thì cũng không thể thoát khỏi vận mệnh buồn tẻ bất tận. Ngắm nhìn gốc cây trước mặt, tôi vỡ lẽ ra rằng, không cần phải lẩn tránh, nếu bị gai đâm, đau mấy cũng phải chịu. Vụn vặt hay là sắc nhọn cũng đều là hiện tượng giả trong cuộc sống. Như những chiếc gai trên thân cây hoa hồng, gai đâm tay rồi mới ngửi thấy hương thơm của nó. Lẩn tránh không bằng trở về. Sự sống không nên dừng lại. Lẩn tránh là sự nhu nhược, mà say đắm mới là nơi trở về mãi mãi. Sự sống không bao giờ dừng lại, như gốc cây đứng lặng lẽ trước mặt, cũng có thể thay đổi muôn hình vạn trạng của cành của lá, làm say lòng người qua lại. Theo cri. | | | | |
|