| thocontinhnghich_tbn Junior Member
| Sao chiếu mệnh : Cầm tinh : Tổng số bài gửi : 34 Age : 27 Đến từ : 1 nơi xa lạ Nghề nghiệp/Sở thích : thik đọc sách có chữ dày đặc cực kì Tính cách : nóng nảy và khó tính Tiền : 5870 Cảm ơn vì bài viết : 1 Registration date : 2009-10-03 | | Subject: Tôi là Thiên sứ Sat 17 Oct 2009, 07:25 | | | | | | | Hồi còn rất nhỏ, tôi thường thấy mẹ mặc chiếc váy màu trắng, trông mẹ sao mà xinh đẹp, sao mà vui vẻ vậy. Bàn tay nhỏ xíu của tôi nằm trong bàn tay mẹ sao mà hạnh phúc vậy! Hồi đó, mẹ chính là Thiên sứ trong trái tim tôi. Thế nhưng mẹ cứ lại hay gọi yêu tôi rằng “An Kỳ, con mới là Thiên sứ của mẹ!” Tôi không phải là Thiên sứ, bằng không thì người được đón lên thiên đường chính là mẹ, chứ đâu phải là tôi? Trong nhật ký của mình, mẹ viết: “Mong An Kỳ của mẹ tốt đẹp như Thiên Sứ vậy!” Tôi lau khô nước mắt, mẹ mong tôi trở thành Thiên sứ, giống như Thiên sứ vậy, thế thì tôi sẽ làm một Thiên sứ, cho dù tôi không phải là Thiên sứ thì tôi cũng phải cố gắng. Song, Thiên sứ là như thế nào nhỉ? Có lẽ giống như mẹ chăng? Thế là tôi để tóc dài, chải chuốt cho thật đẹp. Tôi mặc chiếc váy trắng dài, bước chân nhẹ nhàng. Lời ăn tiếng nói nhỏ nhẹ, cử chỉ động tác cũng nhẹ nhàng. Tôi ngắm mình trong tấm gương, trông tôi sao mà giống mẹ vậy. Trái tôi nói với tôi rằng: “Trông em giống Thiên Sứ thôi, chẳng qua vì trông em xinh xắn, chứ em không phải là Thiên sứ !” Làm thế nào để thành Thiên sứ nhỉ? Tôi tự hỏi mình như vậy, song không có đáp án. Có lẽ Thiên sứ là tốt đẹp thật sự chăng? Tôi lại nghĩ, thế là tôi đi tìm cái tốt đẹp thật sự vậy. Tôi bắt đầu bắt chước nụ cười trên môi mẹ, rất ấm áp, rất thoải mái. Tôi tặng cho mỗi người nụ cười như vậy, bất kể người đó nghèo nàn hay là già yếu bệnh tật. Có lẽ trên đời này rất cần những nụ cười như vậy, có lẽ là tôi, trái tim tôi ngày càng trở nên trong suốt, nhẹ nhàng. Thế giới rất đẹp, nụ cười rất đẹp, song tôi không phải là Thiên sứ. Tôi thường nói chuyện với trái tim tôi rằng, làm thế nào để trở thành Thiên sứ nhỉ? Tâm hồn tôi không có đáp án rõ ràng, song tôi đang cố gắng! Mãi cho đến một hôm, tôi cầm chiếc phiếu phục vụ tình nguyện của mẹ để lại, đến “Ngôi nhà trẻ em”, tôi dường như cảm thấy tại nơi đây sẽ chắp cho tôi đôi cánh của Thiên Sứ. Những đứa trẻ mồ côi, những đứa bé khuyết tật trông mà tội nghiệp, song tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc khi được làm những việc giúp đỡ các em. Cho dù những công việc đó chẳng qua chỉ là quét dọn nhà cửa cho các em, dạy các em vẽ tranh, viết chữ và tập đọc, rồi cùng các em chơi các trò chơi. Trông nụ cười ngây thơ của các em, tôi cảm thấy, các em mới là Thiên sứ, tôi cũng là thiên sứ. “Chị Thiên sứ ơi, chị chơi cùng em với nhe.́” Một em bé gái trông như một Thiên sứ mỉm cười nói với tôi, “Chị hiền lành quá nhỉ.” Đây chính là một lời khen tốt nhất dành cho tôi. Soạt.” Thế là đôi cánh của tôi giang ra. Thì ra, lương thiện và chân thành mới là đôi cánh của Thiên sứ. Thế là tôi nghĩ đến mẹ tôi. Thì ra, mẹ luôn hy vọng tôi trở thành con người lương thiện, chân thành, tốt đẹp như Thiên sứ vậy. Tôi vỡ lẽ ra rồi, và cũng đã làm như vậy rồi. Tôi là một Thiên sứ, rất tốt đẹp. | | | | |
|